MẸ VĨ ĐẠI CỦA CON

 


Bởi chiến tranh cha đành lưu lạc
Mẹ một mình đùm túm nuôi con
Giữ phẩm hạnh sắt son
Thề kiên trung bám trụ
Ác liệt nhất chỉ đến chân núi Thụ
Rồi trở về với ruộng với vườn
Chiến tranh ngày càng giày xéo quê hương
Trên vai mẹ đứa em thơ và thùng gạo
Kèm theo mền mùng và gói quần áo
Dưới chân mẹ bao cạm bẫy bom mìn
Trong tim mẹ cả một khối niềm tin
Là đất nước sẽ có ngày độc lập
Những làn đạn làm thân mẹ nằm sấp
Đè lên con mà mắt vẫn trừng trừng
Con tim mẹ vẫn kiên cường đập không ngừng
Vì mẹ vẫn phải sống
Vì những đứa con phận mỏng
Như mảnh băng dưới ánh mặt trời
Cần phút chốc ru hời
Cần chở che trước con sóng đời vùi dập
Khi mưa tràn nước ngập
Khi bão tố phong ba
Nơi cư ngụ được gọi là nhà
Là căn hầm dưới hơn thước đất
Những giấc mơ trong không gian chậc
Là vẩn vơ một mái nhà tranh
Là chiếc giường tre có chiếc chiếu manh
Là một bửa cơm nhiều bằng củ
Thế là tuyệt, thế là no đủ
Bởi chiến tranh không có ngày dừng
Tiếng đạn bom gào thét không ngừng
Sau giấc ngủ véo biết đau nghĩa là còn sống
Một chuỗi ngày ác mộng
Những năm tháng kinh hoàng
Những gò đất mấp mô gọi là xóm làng
Những hố bom gọi là kênh rạch
Chiếc áo rách không còn chỗ rách
Lá rau rừng vào bữa là cơm
Bông hoa không còn mùi thơm
Bởi kém hơn loại mùi thuốc súng
Thế mà lòng mẹ không hề nao núng
Vững bước chân cùng cuộc chiến tranh
Bàn tay mẹ tô lên những thửa ruộng màu xanh
Chờ ngày vàng đem lên đàng đóng đảm phụ
Sau nhiều canh không ngủ
Để dừng sàng xay giã thâu đêm
Năm mất mùa tự giác đóng thêm
Con có khoai mẹ còn có chạc
Dẫu có đạm bạc
Dẫu chửa no lòng
Rồi cứ thế xoay vòng
Nhờ khoai rau các con khôn lớn
Như cây bắp mơn mởn
Như cây lúa làm đòng
Nâng niu yêu quý trong lòng
Không sợ chiến tranh một còn một mất
Đối diện với sự thật
Nghe tiếng gọi non sông
Văng vẳng chiến công
Mẹ nghe lời ông Tố Hữu
Đọc “Người cầm súng” Lê Lựu
Đành lòng mẹ tiễn con đi
Vào cuộc chiến trường kỳ
Với hy vọng có ngày trở lại
Đường diệt thù gian lao xa ngái
Mẹ mỏi mòn lo lắng ngóng chờ
Diệu kỳ như một giấc mơ
Mẹ nhận bài thơ này khi hiệp định Pari vừa ký
Chắc mẹ của con hoan hỉ
Mẹ vĩ đại của con!
Cục cưng của mẹ vẫn còn.
Ngày 01/2/1973
Trương Quang Tú