NHỚ NGƯỜI DƯNG


Bỗng nhiên đi nhớ người dưng
Nhớ ôi da diết quá chừng là sao
Bà con dòng họ đâu nào
Mà sao nhớ quá, cồn cào ruột gan
Vắng em rưng lệ hai hàng
Xa em trông đợi, mơ màng thâu đêm
Nhớ rồi, thức giấc nhớ thêm
Như hoa nhớ bướm, như thềm nhớ trăng
Như mây nhớ gió không bằng
Như cá nhớ nước tung tăng bốn mùa
Ngoài song cửa sổ gió lùa
Bên trong đêm vắng chăn thưa buốt lòng
Một vùng trời đất mênh mông
Một mình anh nhớ, trống không một mình
Bụi cây ngọn cỏ lặng thinh
Chỉ riêng ngọn nến rung rinh đêm trường
Về em nghìn nhớ vạn thương
Vì em anh đã vấn vương, vô chừng
Đem lòng đi nhớ người dưng
Nhớ ôi da diết, em đừng cười nghe….
18/7/2017
Tú Sụn