LỐI XƯA (hoạ thơ)

Ảnh: Sưu tầm


LỐI XƯA

Hoàng hôn tắt nắng sau đồi
Riêng tôi lặng lẽ riêng tôi trở về
Lá vàng trải khắp miền quê
Lối qua chốn cũ ai thề giờ đâu

Người đi để lại trăng sầu
Để chi lắm nỗi – nỗi đau úa gầy
Đường tình rẽ lối chia hai
Rươm rươm mắt lệ đẫm đầy sắc xưa

Dưới chân cây cỏ reo đùa
Ghẹo trêu những vạt cơn mưa đầu mùa
Lá vàng trở giấc lua khua
Bầu trời trắng mịt xóa mờ lối qua
06.12,2021
Thơ: Giang Hoa

———————-

Hoạ nguyên vận bài LỐI XƯA của Giang Hoa

LỐI XƯA
Lối xưa trầm mặc quanh đồi
Quạnh hiu đơn độc mình tôi đi về
Sương mềm giăng ngập trời quê
Gió mơ giấc lẻ câu thề còn đâu

Trăng treo đỉnh núi lòng sầu
Lá hoa vẫn đẫm niềm đau hao gầy
Sông buồn con nước rẽ hai
Triều đơn thầm lặng dâng đầy như xưa

Vui chi nhện nước mãi đùa
Vắng em trời rắc giọt mưa giữa mùa
(Tròng trành như nón không khua…)*
Rêu phong dấu gót, mịt mờ bóng qua
7/12/2021
Tú Sụn
* Ca dao: “Tròng trành như nón không khua, như thuyền không lái, như chùa không sư”
—————————-
HỌA:
Nguyễn Tuấn

TÌNH XÓT XA
————

Chiều nay cất bước lên đồi
Người xưa đi vắng để tôi quay về
Một mình quanh quẩn triền đê
Dấu xưa còn đó lời thề còn đâu

Nhìn trăng mang nặng khối sầu
Sao em nỡ để lòng đau héo gầy
Bao nhiêu kỷ niệm còn đây
Sương rơi lác đác phủ đầy lối xưa

Trên trời lấp lánh sao thưa
Đêm về phủ bóng cơn mưa nhạt nhòa
Bây giờ người đã đi qua
Để tôi ở lại xót xa lạnh lùng
—-
Thơ: Nguyễn Tuấn 06/12/2021
____________

HỌA:
Nguyễn Đức Long

TRĂNG MỜ
————

Ác tà đã ngả ngang đồi
Bến sông thơ thẩn mình tôi…nhớ về
Bóng nàng thiếu nữ miền quê
Bên tai văng vẳng câu thề….giờ đâu

Thuyền rời bến đợi âu sầu
Bao năm ngày tháng dạ đau tâm gầy
Bây giờ trở lại nơi đây
Bóng hồng xa vắng…còn đầy tình xưa

Bên sông sóng nước nô đùa
Lòng ta giông táp gió mưa vô lùa
Giật mình nghe tiếng chèo khua
Tỉnh, mơ dõi bóng trăng mờ chiếu qua
—-
Hà Nam ngày 06/12/2021
Thơ: Nguyễn Đức Long
_____________

HỌA:
Trương Đức Hạnh

ĐÔNG – XUÂN
———–

Đông về giá lạnh nương đồi
Đông còn bão táp lòng tôi trông về
Đông sầu bệnh dịch khắp quê
Đông thương biển cả lời thề biệt đâu!

Đông yêu nhũng nụ hoa sầu
Đông lòng cảm động nỗi đau vai gầy
Xuân chia biển nhớ thành hai
Xuân tình thắm nở đong đầy lối xưa

Xuân ngời hoa bướm vui đùa
Xuân gieo hạt giống gặp mưa thuận mùa
Xuân mừng áo mới lua khua
Xuân vườn kỷ niệm chẳng mờ thuở qua..!
—-
Thơ: Đức Hạnh – 06 12 2021
____________

HỌA:
Thi Đường Xuân

LỠ HẸN
———–

Hoàng hôn giã bạn ven đồi
Tình yêu xếp lại mình thôi hãy về
Duyên nồng nghĩa tỏ rằng quê
Phúc đậm ân dày ái thệ còn đâu

Quên thương người giũ âu sầu
Để cho thiếp chọn mang đau dáng gầy
Đôi mình rẽ lối từ đây
Hai hàng lệ nhỏ ướm đầy sắc mai

Dưới khuông hạt cát đau cài
Còn vương vấn nhẹ tương lai tráo mùa
Lạnh lùng giờ vẫn còn khua
Làm tâm náo động những tua mặn nồng
—-
Thơ: TĐX 6 12 21
_____________

HỌA:
Tat Ha

DẤU ẤN CON ĐƯỜNG
————

Bóng hình gửi lại lối xưa
Ai ơi sao nhớ như vừa hôm qua
Từ ngày người bước đi xa
Để hoang lối cũ để hoa nhanh tàn

Lối xưa khắc định thời gian
Tạc vào tâm trí dung nhan của đời
Lối xưa nàng đã đi rồi
Để hoang bãi cỏ ta ngồi bên nhau

Núi đồi trắng vạt cỏ lau
Lối xưa cũng cũ mang màu thời gian
Gập ghềnh bao nỗi gian nan
Còn in dấu cũ hoa xoan tím đường
—-
Thơ: Tat Ha
_____________

HỌA:
Nguyễn Cảnh Quỳ

LỐI XƯA
———-

Trời chiều lặn xuống bên đồi
Buồn thiu lẻ bước đưa tôi đi về
Sương mù trắng đục đồng quê
Lấp đầy lối cũ bạn thề còn đâu ?

Trên cao còn rõ Nguyệt sầu
Ai người để lại niềm đau xanh gầy
Duyên tình rẽ ngả từ đây
Vành my đẫm lệ rắc đầy nơi xưa

Ngày Đông giá lạnh như đùa
Vờn bay mái tóc hạt mưa giao mùa
Cây Bàng lá rụng đan khua
Chiều nay heo buốt gió lùa đường qua .
—-
Thơ: YB6/12/2021NCQ
____________

HỌA:
Tiến Văn

LỐI NAY.
————

Nắng vàng rơi xuỗng lưng đồi
Con đường vắng vẻ mình tôi đi về
Nhớ người con gái làng quê
Lên thuyền sang bến lời thề còn đâu

Xuân về thương lá đông sầu
Qua mùa mà vẫn thầm đau héo gầy
Lời yêu tôi mãi còn đây
Chữ tình của nẫu tung đầy lối xưa

Trông mây nhìn gió vui đùa
Mà lòng nhớ lại cái mùa yêu đương
Xuân xưa nẫu đã rẽ đường
Lối này cảm nhận lẽ thường thuở qua.
—-
6/12/2021/ Thơ: Tiến Văn
_____________

HỌA:
Phạm Tân Dân

LỐI XƯA
———-

Sao hôm thả vắt ngang đồi
Hoa sim tím ngắt bóng tôi đi về
Ánh trăng lụa trải triền đê
Lối quê chốn cũ câu thề bỏ đâu

Gối ôm chiếc lẻ đêm sầu
Hoa quỳnh chẳng nở xót đau thân gầy
Tình đầy ai sẻ làm hai
Dọt rơi lệ đẫm sắc cài duyên xưa

Cỏ may như gẹo như đùa
Dưới chân bước vội chốn mùa nước qua
Nàng Ngâu ước mái chèo khua
Cầu Ô Ngưu dựng sang đưa đón nàng.
—-
Thơ: Phạm Tân Dân
____________

HỌA:
Phạm Tuyết

LỠ DUYÊN
————-

Nắng lên tỏa khắp nương đồi
Hẹn ngày mình sẽ chung đôi lối về
Hương còn ngan ngát hồn quê
Giờ sao biệt bóng câu thề nơi đâu
*****
Trời đông giăng mấy nhịp sầu
Dây trầu vàng lá buồng cau héo gầy
Vầng trăng ai xẻ làm hai
Nửa soi đáy nước nửa cài gương xưa
*****
Cớ chi tạo hóa trêu đùa
Duyên chờ nghĩa đợi dây dưa mấy mùa
Dòng sông lặng mái chèo khua
Lòng nghe lạnh giá gió lùa nhẹ qua
—-
Thơ: Phạm Tuyết 6/12/2021
____________

HỌA:
Võ Văn Thuận

LỐI QUA
————

Chiều nay tắt nắng lên đồi
Tìm hoa sim tím bẻ đôi đêm về
Leo đồi lội suối khổ ghê
Tặng em yêu dấu bây giờ em đâu

Giờ đây mình lại u sầu
Tìm em không gặp bể dâu cũng gầy
Vẫn còn kỷ niệm đâu đây
Sương mù lác đác phủ dày lối xưa

Bầu trời rải rác sao thưa
Mây mù khắp lối hạt mưa đầu mùa
Lá vàng rơi rớt tiếng khua
Rẽ qua lối cũ trăng mùa tối qua ?
—-
Thơ: Võ Văn Thuận
_____________

HỌA:
Tuấn Tôn

LẺ BÓNG MÌNH TÔI
————-

Ông trời khép cửa mé đồi ,
Sơn khê lẻ bóng mình tôi ra về … !
Trăng liềm mờ nhạt đường quê ,
Còn đâu chốn xửa , lời thề còn đâu … !

Vành trăng khuyết giấu u sầu ,
Bước chân chậm lại … dạ đau , dáng gầy … !
Trần gian phân ngả ngẩn ngây ,
Sương buông theo lệ … tràn đầy lối xưa … !

Gió xua ngọn cỏ vui đùa ,
Nỗi lòng tan nát chát chua thay mùa !
Vẳng nghe chuông tịnh , mõ khua …,
Thinh không tiếng vạc … phía chùa … buông qua … !
—-
Hạ Long 6/12/2021- Tôn Tuấn
____________

HỌA:
Ngò Tạ

TÌM VỀ
———

Trở về tìm lại người yêu!
Mà lòng đau nhói nắng chiều chứa chan
nhà kia nó đứng bên đàng
Ven bờ tre cúi giăng hàng lối xưa

Trong đầm bông súng gió đưa
Tình yêu cách trở cũng vừa tròn năm
Lòng còn cất giữ âm thầm
Yêu sao dạt nắng ngan tầm lối xưa

Nhớ Em kỉ niệm ngày mưa
Cùng nhau dìu bước cầu dừa dốc cao
Sợ rung bám chặt tay vào
Mà nay cầu ấy nơi nào lối xưa?.
—–
Thơ: Tạ Ngò
____________

HỌA:
Duong Quang Hớn

MỘNG XƯA
———–

Thương nơi chốn cũ bên đồi
Mộng người tình nhỏ giục tôi quay về
Đường chiều vương nắng miền quê
Tình yêu ngõ vắng hiện về trong tôi

Thời gian xa vắng đã lâu
Trăng thề còn đó người đâu phương trời ?
Giờ đây hai đứa hai nơi
Nhà xưa kỷ niệm một thời tình ta

Chân đồi vẫn đẹp ngàn hoa
Vô tư reo hát đón ca mưa mùa
Giọt mưa xuyên lá lưa thưa
Lay tồi tỉnh lại mộng vừa đi qua .
—-
Thơ: DQH 6/12/2021
____________

HỌA:
Nguyễn Văn Hoè

PHƯỚC ĐẦY
———–

Phước đủ duyên đầy lạc quốc thôi
Thân già vóc trẻ cũng vậy rồi
Một kiếp nhân sinh không vướng nợ
Tây phương cực lạc phật gọi mời

Thành Phật Di Đà ban phước huệ
Cháu con dòng dõi được lên ngôi
Đài sen công đức vô lượng kiếp
Hào quang tỏa sáng bốn phương trời

Hỡi chốn ta bà bao tội lỗi
Pháp Phật cao siêu khổ sầu vơi
—-
6/12/21- Thơ: Nguyễn Văn Hòe
____________

HỌA:
Văn Hiến

LỖI HẸN HÒ
————

Áng mây che khuất chân đồi
Vầng trăng chia nửa lẻ loi nẻo về
Người ơi sao nỡ xa quê
Để em bao nỗi ê chề từ đâu ?

Bao nhiêu nhớ bấy nhiêu sầu
Phòng không gối chiếc ủ sâu tim gầy
Bây giờ chàng ở đâu đây
Sao không về để sum vầy duyên xưa

Tình yêu xin chớ nên đùa
Để em sầu khổ te tua mấy mùa
Bến xưa còn đó, sóng khua
Con đò còn đó nắng mưa vẫn chờ
—-
Thơ: Văn Hiến ( 06/12/2021)
____________

HỌA:
Phong Doxuan

GỢN XƯA
————-

Hoàng hôn gượng chút nắng ôi
Riêng ai đứng gợt nắng hồi tái tê
Mây lang thang lạc lối về
Đường len mù mịt trăng kề gió khâu

Tiếng xưa chỉ vọng âu sầu
Bóng xưa mất hút đêm nhàu bóng quây
Tình tê tái nghẹn đêm dài
Tương vương lối rẽ nhớ “gầy” bóng xưa

Bóng trăng nhạt bóng theo mùa
Thở than mãi úa hương thừa gió thưa
Bên thềm huệ trở giấc khua
Làm mê man nỗi trông vừa thoáng qua
—-
Thơ: Phong Doxuan
____________

HỌA:
Mai Kiết Khánh

ĐƯỜNG MÒN
————–

Đường mòn rẽ lối sau đồi
Mưa rơi lắc tắc ngược xuôi phải về
Làng ta chẳng phải thôn quê
Không xa chợ lắm bộn bề giờ đâu

Hồn thiêng sông núi trăng sầu
Vơi đi nỗi cạn niềm đau thân gầy
Lánh xa thế tục đó đây
Niệm câu lục tự vơi đầy năm xưa

Không còn vọng tưởng ham đùa
Vờn mây bóng nguyệt gió mưa theo mùa
Lung linh chuyển động lại khua
Trời trong mây lặng vui đùa cũng qua.
—-
Thơ: Khánh Mai ngày 6-12-2021.
____________