BỂ DÂU

Ảnh: Sưu tầm


Nghìn năm sóng vẫn bạc đầu
Mà sao lại nỡ bể dâu, vô thường
Chiều chiều ngọn sóng nắng vương
Trắng phau tang tóc, đau thương ngập tràn
Hết rồi một dải cát vàng
Đâu rồi một thuở rộn ràng sớm trưa
Bao điều có tự ngàn xưa
Tháng năm dào dạt mong vừa lòng nhau
Tang thương còn lại nỗi đau
Biển bờ mà đã xa nhau nghìn trùng
Qua cơn bão tố hãi hùng
Chỉ còn lại nỗi nhớ nhung đêm ngày
Biển giờ vừa mặn vừa cay
Không bờ biển biếc cũng tày ao chuôm
Còn đâu sáng sớm chiều hôm
Bên nhau rào rạt, thảo thơm nhau cùng
Từ nay gió cũng ngại ngùng
Sợ đau lòng sóng sợ rung phải bờ
27/6/2019
Tú Sụn