NỖI BUỒN PHÂN BÓN

Ảnh: Sưu tầm


Ôi Việt Nam! Tha thiết mến yêu
Bao nhiêu đời sống bằng nông nghiệp
Chưa bao giờ đau buồn, khủng khiếp
Như ngày nay gian dối, lọc lừa
Dù nhọc nhằn đội nắng dầm mưa
Dẫu quanh năm thức khuya dậy sớm
Đời lam lũ triền miên thiếu thốn
Cũng không sờn, trọn vẹn niềm vui
Chỉ một điều uất ức không nguôi
Là dã tâm bọn người thâm độc
Một lũ bợm mang danh có học
Đang bày trò lợi ích ăn phân
Chúng cấp phép sản xuất tràn lan
Không cần biết chuyên môn, năng lực
Bọn sản xuất tranh nhau chụp giựt
Làm ra toàn phân giả, phân lừa
Khiến bao năm cỏ rậm, lúa thưa
Đất màu mỡ biến thành đất chết
Đời nông dân coi như là hết
Tốn bạc tiền, sản lượng gọi là
Khắp mọi miền than vãn kêu ca
Các bộ ngành, thanh tra đều hiểu
Vẫn ung dung, người dân gánh chịu
Bao mập mờ khuất tất kéo dài
Nếu hỏi rằng cơ sự tại ai
Xin nói thẳng: đứng đầu hai bộ
Không quản được bọn người khả ố
Chúng tung hoành phá nước hại dân
Chúng chia nhau trục lợi từ phân
Chúng coi thường kỷ cương phép nước
Chúng là bọn lắm mưu nhiều chước
Chúng ngang nhiên thách thức bàn dân
Ngày càng gây uất ức trăm lần
Vì cổ ngắn kêu ai nghe thấu
Đời dân đen là tro là trấu
Đời quan tham là ngọc là vàng
Họ sống trong nhung lụa giàu sang
Chỉ nông dân ngày càng kiệt quệ
Nhìn ra ngoài năm châu bốn bể
Có nơi nào tệ hại như ta
Muốn chấn hưng tươi đẹp nước nhà
Hãy tận diệt tan loài sâu mọt…
27/5/2018
Tú Sụn