THƯƠNG HOÀI (hoạ thơ)

Ảnh: Sưu tầm


THƯƠNG HOÀI
(Họa nguyên vận bài Thương hoài của KHN)

Điềm nhiên đếm nhịp gót chân phồng
Lặng lẽ ta về chốn quạnh mông
Ngập ngụa đường ven, nhìn đã ngại
Gồ ghề lối chính, bước chưa thông
Người ôn kỷ niệm bên rừng vắng
Kẻ dệt tâm tình giữa phố đông
Vẫn hiểu xa xôi từ dạo ấy
Mà sao thương nhớ mãi vương lòng

THƯƠNG HOÀI
(Tác giả Kim Hồng Nguyễn)

Buốt lạnh chiều thu nỗi phập phồng
Mây trời giăng mắc gió mênh mông
Thuyền nan rẽ sóng xuôi dòng nước
Sáo sậu chuyền cành nép rặng thông
Ánh mắt nồng nàn trưa nắng hạ
Nụ hôn dịu ngọt tối mùa đông
Thương hoài kỷ niệm ngày xưa ấy
Quạnh quẽ chiều rơi nhớ ngập lòng

Hoạ bài THƯƠNG HOÀI của Kim Hồng Nguyễn-hoạ nguyên vận
THƯƠNG HOÀI
Như diều trước gió cánh căng phồng
Tha thiết nhớ nhiều ánh mắt mông*
Gió thổi mơn man xanh trảng cỏ
Mây vờn lướt nhẹ ngát rừng thông
Người đi ngược lối về bên bắc
Kẻ ở xuôi đường đến phía đông
Đôi ngả cách xa đâu gặp được
Hoài thương dáng ấy tủi trong lòng
26/10/2021
Tú Sụn
* Mông: Nhìn xa về phía trước