ĐÊM HÃI HÙNG


Đêm ấy, một đêm đẫm lệ sầu
Tiếng sét ngang tai, chớp ngang đầu
Em đi không để lời trăng trối
Thôi hết chúng mình đã mất nhau

Đêm ấy một đêm khiếp hãi hùng
Đời anh lại gặp cảnh khốn cùng
Ba lần tiễn biệt ba lần gục
Ba lần chứng kiến phút lâm chung

Phút ấy hồn anh vụt trời xanh
Tâm trí điêu linh đã tan tành
Trần thế bão bùng tràn hoang vắng
Một kiếp con người quá mong manh

Lòng ước rằng đây tạm sinh ly
Dù cho em đã chẳng biết gì
Ngỡ ngàng em nỡ đành tử biệt
Một mình cay đắng cuộc chia ly

Tan nát từ đây ngập tủi hờn
Hết rồi ngày tháng đặng keo sơn
Không em thế giới tràn băng giá
Trái đất u sầu nỗi cô đơn

Ngày xưa mình nguyện mãi bên nhau
Tha thiết trăm năm bạc mái đầu
Mà sao em nỡ lòng em hỡi
Để lại mình anh vạn nỗi đau

Em bỏ lại anh cõi tạm này
Để lại cho anh bao đắng cay
Không em tất cả đều vô nghĩa
Sống để mà chi sống lắt lay

Từ đây mãi mãi anh mất em
Đau đớn sầu bi giữa bóng đêm
Cô phòng hiu quạnh, buồn thê thảm
Đời chẳng ra đời sao sống thêm?
1/6/2020 (10/4/ Canh Tý)