ĐỪNG CHO MẸ ĐỒNG TIỀN BẨN ĐÓ

Ảnh: Sưu tầm


Nghèo ba đời, lam lũ quanh năm
Ngày ba bữa sắn khoai lưng dạ
Đất quê mình toàn là sỏi đá
Cố tảo tần, chai sạm bàn tay

Cũng không hơn, chỉ đủ qua ngày
Phận con rệp suốt đời lận đận
Bố anh dũng nằm ngoài mặt trận
Mẹ con mình đùm bọc cùng nhau

Dấu xót thương, kìm nén nỗi đau
Sống chắt chiu để con được học
Nhìn con họ mà lòng rưng, khóc
Biết làm sao cho được bằng người

Và giờ đây số phận mỉm cười
Con thành danh, được làm viên chức
Cả làng nói nhà mình phúc đức
Sống hiền lành trời phật độ trì

Nên từ nay thoát cảnh hàn vi
Rồi sẽ có miếng ăn, miếng để
Hoà vào đời thật là không dễ
Bao mưu cầu, cám dỗ, lợi danh

Thấy người ta con cũng không đành
Và cứ thế đổi đời, đổi tính
Nhìn con mẹ gọn gàng, xúng xính
Lòng vừa mừng xen lẫn vừa lo

Lương bao nhiêu, mẹ mãi tò mò
Hay con đã thay lòng, đổi ý
Trước đồng tiền làm mờ lí trí
Bao nỗi niềm, mẹ mãi ưu tư

Tiền con cho, mẹ giữ khư khư
Để lo thêm, bữa ăn đạm bạc
Nhưng mẹ thấy có điều khang khác
Miếng cá tươi mùi cũng tanh rình?

Miếng thịt tươi sao có mùi inh?
Hay con đã… giật mình tự hỏi
Đúng thật vậy, những gì mong mỏi
Đến giờ này tan nát, vô hồn

Con của mẹ! Hãy giữ trí khôn!
Đừng thế nhé! Đừng ăn của họ
Họ là cũng một đời khốn khó
Cũng nghèo hèn như mẹ ngày xưa

Cũng tảo tần lam lũ sớm trưa
Nhớ con nhé! Đừng ăn của họ
Đừng cho mẹ đồng tiền bẩn đó
Cũng đừng vì manh áo miếng cơm

Hãy” đói cho sạch, rách cho thơm”
Con của mẹ, nghe lời mẹ nhé!

30/5/2018
Tú Sụn