PHIÊU LÃNG

Ảnh: Sưu tầm


ĐỜI PHIÊU LÃNG
Tác giả Hàn Mặc Tử
Mây trắng ngang trời bay vẩn vơ
Đời anh lưu lạc tự bao giờ
Đi đi… đi mãi nơi vô định
Tìm cái phi thường cái ước mơ
Ở chốn xa xôi em có hay
Nắng mưa đã trải biết bao ngày
Nụ cười ý vị như mai mỉa
Mỉa cái nhân tình lúc đổi thay
Trên đời gió bụi, anh lang thang
Bụng đói như cào lạnh khớp răng
Không có nhà ai cho nghỉ bước
Vì anh là kẻ chẳng giàu sang
Ban đêm anh ngủ túp lều tranh
Chỗ tạm dừng chân khách bộ hành
Đến sáng hôm sau anh cất bước
Ra đi với cái mộng chưa thành.

(Cảm tác nhân đọc bài ĐỜI PHIÊU LÃNG của Hàn Mặc Tử)
PHIÊU LÃNG
Như khóm lục bình nước cuốn xa
Một thân trôi dạt mãi không nhà
Theo dòng lầm lũi đời cô độc
Phận hẻo đâu màng cái thiết tha

Ngày tháng lang thang khắp chốn trần
Cơ cầu một kiếp bởi văn thân
Ai khinh ai giễu chưa lần hận
Người gạt tình ta mới bất nhân

Dù gì mình cũng đã lần yêu
Mộng đẹp giờ tan với gió chiều
Lưu luyến mà sao thành tuyệt vọng
Vuông tròn chưa có đã buồn hiu

Thầm mong dĩ vãng chỉ là mơ
Muôn thuở dẫu chi vẫn đợi chờ
Phúc đức ba đời ta có được
Ân tình nồng thắm thoả vô bờ
20/7/2021
Tú Sụn