ĐÊM MĂNG ĐEN

Ảnh: Sưu tầm


ĐÀ LẠT TRĂNG MỜ
Tác giả: Hàn Mặc Tử
Đây phút thiêng liêng đã khởi đầu,
Trời mơ trong cảnh thật huyền mơ.
Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt,
Như đón từ xa một ý thơ.

Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều,
Để nghe dưới đáy nước hồ reo.
Để nghe tơ liễu run trong gió,
Và để xem trời giải nghĩa yêu.

Hàng thông lấp loáng đứng trong im,
Cành lá in như đã lặng chìm.
Hư thực làm sao phân biệt được?
Sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm.

Cả trời say nhuộm một màu trăng,
Và cả lòng tôi chẳng nói rằng.
Không một tiếng gì nghe động chạm,
Dẫu là tiếng vỡ của sao băng!

(Cảm tác nhân đọc bài ĐÀ LẠT TRĂNG MỜ của Hàn Mặc Tử)
ĐÊM MĂNG ĐEN
Trăng lu huyền diệu khắp Măng Đen
Bảng lảng rừng thông loáng ánh đèn
Sương phủ núi rừng đêm vắng lặng
Rùng mình chợt tỉnh, chốn thần tiên

Hãy lắng hãy nghe gió đại ngàn
Vọng về từ thuở tận hồng hoang
Hãy xem dâu bể thời xa ấy
Quên cả u buồn tiếng thở than

Trùng điệp đồi chen lối đốc quanh
Hắt hiu cảnh vật tựa trong tranh
Vẳng xa vọng tiếng côn trùng khản
Tịch mịch chùa xưa cảnh vắng tanh

Triền miên Pa Sỹ mãi ru hời
Mây nước hồn thiêng chậm chậm trôi
Dĩ vãng Măng Đen giờ vẫn vậy
Trào dâng rộn rực cõi lòng tôi
24/7/2021
Tú Sụn