CHIỀU MUỘN

Ảnh: Sưu tầm


Ngượng ngùng như bốn mươi năm về trước
Đối diện em anh chẳng nói nên lời
Khó nhất là kể đến chuyện lứa đôi
Tim rạo rực đập liên hồi, loạn xạ
Chuyện yêu đương đâu có gì xa lạ
Mà bên em sao anh quá vụng về
Mở câu nào luôn cứ sợ em chê
Nói lời yêu thì hồn như bay mất
Khi đón em giống như con lật đật
Hết vấp bàn lại vấp ghế sứt chân
Tỏ tình chi mà bóng gió xa gần
Bao sắp đặt thế nhưng rồi quên hết
Anh thầm rủa đúng là con gà chết
Từng trải rồi tại sao giống ngây thơ
Ngồi bên em luôn thiêm thiếp hàng giờ
Đầu mơ mộng đến chân trời góc bể
Em yêu ơi! Còn bao điều chưa kể
Yêu chân thành quan trọng biết chừng nào
Đừng trách anh sao cứ phải nao nao
Em cũng thế! Thẹn thò anh biết đấy
Má ửng hồng y như thời con gái
Dẫu bây giờ em đã ngoại sáu mươi
Chút chân chim khi vui nở nụ cười
Thêm duyên dáng rạng ngời đôi mắt biếc
Đối với anh,em một lòng tha thiết
Luôn mong chờ anh nói một lời yêu
Chỉ thế thôi mà mấy chục buổi chiều
Gặp rồi về mang trong lòng tiếc nuối
Cứ lần lữa, lần này là lần cuối
Mạnh dạn lên! Phải anh dũng đi nào
Rồi một chiều hồi hộp quyết tâm cao
Cầm tay em, anh nói lời yêu dấu
Em rưng rưng ôm chầm anh hậu đậu
Màu hoàng hôn đỏ rực một góc trời
Sóng rộn ràng ào ạt tận xa khơi
Đôi hải âu lượn lờ trong chiều muộn…
8/5/2018
Tú Sụn