CAM CHỊU TRIỀN MIÊN

Ảnh: Sưu tầm


Lâu lắm rồi không còn nhớ nữa
Đến hôm nay cũng cứ vậy thôi
Mới nhìn qua rưng rưng nước mắt
Xót thương thay cho những mảnh đời

Bệnh ác tính khắp miền đều đến
Thân gầy còm tiều tụy xanh xao
Đông như kiến bu bờ mùa lũ
Chen chúc nhau chờ đợi, ước ao

Lâu lắm rồi vẫn còn quá tải
Ba, bốn người chung rúc một giường
Cũng không hết nên đành chấp nhận
Nằm dưới gầm trông cảnh mà thương

Cả lối đi, hành lang đều kín
Họ vật vờ tựa kẻ ăn xin
Một thảm cảnh như đời không có
Nhưng một lần đến thấy mới tin

Bệnh điều trị kéo dài nhiều tháng
Chi phí thì hầu hết tự lo
Nếu nhà nghèo coi như phá sản
Nên tiêu pha, ăn uống đắn đo

Có bảo hiểm giống như không có
Thuốc đắt tiền đều phải mua ngoài
Được thanh toán cũng là chiếu lệ
Đắng trong lòng nào có ai hay

Viện tuyến dưới vừa yếu vừa thiếu
Nên vượt tuyến là lẽ dĩ nhiên
Ai có bệnh cũng lo chạy chữa
Dù lên trên sẽ tốn nhiều tiền

Ngành y tế hô hào khoe mẽ
Chưa bao giờ tích cực điều hành
Chục ngàn tỷ chi từ ngân sách
Cũng chỉ là mù mắt xem tranh

Chung quy lại là do lãnh đạo
Nếu chọn người có lực, có tâm
Đâu đến nỗi chai lì như vậy
Quá tải gì tồn tại mươi năm

Nhìn cho thấu do lỗi hệ thống
Nên người dân phải gánh lụy phiền
Ngành y tế lạc hậu trì trệ
Người bệnh đành cam chịu triền miên
20/6/2018
Tú Sụn