DUYÊN THẦM

Ảnh: Sưu tầm


Em dung dị, sao lòng hồ dậy sóng
Em bình thường, anh vẫn thấy kiêu sa
Mỗi lời thương: châu báu ngọc ngà
Ôi sâu thẳm, êm đềm, đằm thắm mãi
Dòng sông mát, đồng quê thân ái
Những nương chè, rừng cọ quê em
Anh chưa từng… nhưng đã hiểu thêm
Bao tha thiết trong em tất cả
Những nhọc nhằn, lo toan, vất vả
Của ngày nào hiển hiện còn đây
Là vết nâu trên khuôn mặt hao gầy
Là chai sạm đôi bàn tay cần mẫn
Em dung dị, sao làm anh ngơ ngẩn
Dâng khát khao, trìu mến, mong chờ
Chiều vắng em, nhung nhớ, thẫn thờ
Đâu hò hẹn mà lòng anh mong đợi
Đến bên em lần nào cũng vội
Chưa nên lời mà hồn đã lên mây
Nói với em, anh biết nói gì đây
Bao suy nghĩ trước em thành bối rối
Anh lần lữa ngày qua rồi ngày mới
Lại bắt đầu một ngày nữa em ơi
Chắc ngày kia anh sẽ nói nên lời:
Thương em quá! Duyên thầm! Yêu em mãi!
13/4/2003
Tú Sụn