Ảnh: Sưu tầm
Trong nhân gian có bao người khuyết tật
Được cộng đồng luôn thương cảm cưu mang
Họ là những con người đầy bất hạnh
Khó được mà chạm đến nấc vinh quang
Trong xã hội cũng lắm người khuyết tật
Bị cộng đồng luôn oán ghét, khinh khi
Họ là những quan tai to mặt lớn
Chỉ biết ăn, công bộc chẳng ra gì
Những “chuyện thường ngày xảy ra ở huyện”
Họ phớt lờ như không có nhiễu nhương
Vẫn sáng chiều cắp ô, đến công sở
Hết bốn tuần, đến tháng lại lãnh lương
Cả từ thấp đến cao thường như vậy
Dù có mắt, làm ngơ giống như mù
Dù có tai, phớt lờ tựa như điếc
Mặc “thần dân” đang ngột ngạt, âm u
Họ vô cảm, vô tâm, vô trách nhiệm
Họ quan liêu, hách dịch, đủ trăm điều
Họ không thấy, không biết, vì khuyết tật
Họ ung dung, chễm chệ, họ cao siêu
Trong vụ bác sỹ Lương bị truy tố
Cả cộng đồng, báo chí nói ầm ầm
Họ khiếm thính nên không nghe gì cả
Vẫn hiên ngang kết tội, thật mưu thâm
Ngành giáo dục hàng trăm trường hoang phế
Đang trơ gan cùng tuế nguyệt giữa trời
Nhìn mà tiếc, biết bao nhiêu lãng phí
Họ như mù nên không thấy mà thôi
Họ thu đất, dân bất bình, khiếu kiện
Vạn đơn thư, đi khắp nẻo kêu ca
Họ khiếm thính và kiêm luôn khiếm thị
Nhiều năm ròng dân thất thểu như ma
Người khuyết tật cả một đời đau khổ
Quan khuyết tật cả một đời cao sang
Chỉ người dân chịu thiệt thòi, cơ cực
Chỉ quốc gia mãi mãi cảnh bần hàn
24/5/2018
Tú Sụn