Ảnh: Sưu tầm
Một đất nước luôn tự hào dân tộc
Bốn ngàn năm văn hiến gạn tinh hoa
Đạo đức tôn vinh gắn bó mọi nhà
Một xã hội thắm tình người nhân nghĩa
Rồi ngày tháng sinh ra loài mai mỉa
Phai mờ dần truyền thống của ông cha
Phải nói rằng một tầng lớp ranh ma
Bôi đen cả một tấm gương chói lọi
Hỏi vì đâu, biết bao người tự hỏi
Cũng sinh ra từ nòi giống rồng tiên
Mà giờ đây phải ngậm lấy ưu phiền
Bởi xuất hiện những hạng người vô đạo
Cả một phường vô loài, trâng tráo
Được ngoi lên bởi chúng có uy quyền
Có uy quyền rồi tư lợi, hám tiền
Có uy quyền rồi nghèo nàn đạo đức
Chúng xem thường, bỏ qua bao chuẩn mực
Chúng hiếu danh, luồn cúi để vinh thân
Chúng coi thường danh dự của cá nhân
Chúng vô cảm, tham lam và hèn nhát
Một lũ người vô lương và độc ác
Có cần chi đâu ý nghĩa “đồng bào”
Chúng dùng tiền để chui sâu trèo cao
Để có danh, có quyền to thống trị
Sự suy đồi bắt nguồn từ địa vị
Ở càng cao thì quyền lực càng nhiều
Có quyền mà vô đạo đức, thành yêu
Làm tan rã niềm tin của dân tộc
4/6/2018
Tú Sụn