Ảnh: chụp lưu niệm cựu giáo viên khoa lâm sàng trường qy 1
Bốn mươi năm tôi trở về trường cũ
Lòng rộn ràng được sống lại ngày xưa
Bờ sông Tích những luỹ tre đón gió đong đưa
Giờ đâu nữa, chỉ toàn nhà san sát
Con đường xưa gập ghềnh sỏi cát
Giờ bê tông, bỡ ngỡ bước chân đi
Cố tìm ra thử còn sót lại những gì
Nhưng xa lạ, ôi sao xa lạ quá
Một cảm giác vui buồn trong tôi khó tả
Chả lẽ nào kỷ niệm cũng không còn
Những ngôi nhà nối nhau bên những lối mòn
Nay hiện hữu bao toà nhà đồ sộ
Con sông Tích cũng không còn cổ độ
Ao cá ngày xưa đã thu hẹp lại nhiều
Trường nay to đẹp nhưng lòng lại buồn hiu
Bởi mái trường thân yêu nay chỉ là dĩ vãng
Tôi ngơ ngác giữa đám đông tìm bạn
Khuôn mặt ngày nao giờ thấy lạ làm sao
Bắt tay nhau mà ngờ ngợ, hao hao
Lúc xưng tên mới vỡ oà rớm lệ
Chuyện ngày xưa bắt đầu rôm rả kể
Ôm chầm nhau thổn thức, lại nhìn nhau
Thì nhận ra ai cũng bạc mái đầu
Cũng chân chim, đồi mồi trên khuôn mặt
Chỉ không khác ngày xưa là ánh mắt
Chứa chan tình đồng đội mến yêu
Lòng trào dâng hồi ức biết bao nhiêu
Không kể xiết hết những điều xưa cũ
Từ bốn phương về đây trú ngụ
Rồi thân thương, rồi ly biệt chia xa
Vẫn coi nhau như ruột thịt một nhà
Luôn nhung nhớ mong có ngày gặp lại
Giờ gặp nhau trào dâng niềm thân ái
Buổi tương phùng ngắn ngủi vội chia tay
Hẹn lại nhau rưng ngấn lệ vắn dài
Bao lưu luyến, u buồn trong nuối tiếc
8/3/2019
Tú Sụn