Ảnh: Quang Thư
Tột cùng đau khổ lắm em ơi
Ra đi không để lại một lời
Sao em đã nỡ đành lòng vậy
U buồn nhung nhớ mãi không thôi
Nghẹn ngào bên mộ nhớ em yêu
Cảnh vật này sao quá tiêu điều
Núi đồi thê thảm càng hoang vắng
Chắc rằng lạnh lẽo biết bao nhiêu
Lang thang thờ thẫn suốt chiều thu
Sương đẫm mờ xa nỗi mịt mù
Nhìn lá vàng rơi lòng quặn thắt
Thu này trọn kiếp sống âm u
Không em năm tháng chỉ là thu
Đời anh khổ hạnh với ngục tù
Bởi thiếu bóng hình yêu trìu mến
Thu này mãi mãi đến ngàn thu
Rưng rưng thổn thức nghẹn trong lòng
Đau đớn vô cùng em biết không
Chiều thu cô quạnh trong sầu nhớ
Cõi tạm từ nay luôn bão giông
Mất em tất cả chịu đoạn trường
Nuối tiếc, đớn đau, sầu, vấn vương
Nguyện lòng dành trọn đời còn lại
Tôn thờ, son sắt, mãi yêu thương
Sắc tím chiều thu trải ven đồi
Từ đây mãi mãi kiếp đơn côi
Mất em anh trở thành cô quạnh
Đau này nào sánh được em ơi
Tú Sụn