NỖI NHỚ TRÀ GIANG XƯA

Ảnh: Sưu tầm


Quê hương tôi có dòng Trà Giang tuyệt đẹp
Bắt nguồn từ bao đỉnh núi chon von
Sông Re, Xà Lò, sông Ring, sông Ong
Đã hoà mình về Trà Giang ra biển lớn
Những chiều nắng vàng trải lên sóng gợn
Trẻ mục đồng lặn ngụp cảnh nên thơ
Lắng đọng trong tôi từ ấy đến giờ
Bao kỷ niệm bao vui buồn nhớ mãi
Dĩ vãng xa xưa ùa về gợi lại
Những bờ xe nước thấm đẫm yêu thương
Những bến đò ngang mỗi sáng mờ sương
Tiếng chân truồng lại qua rầm rập
Những bến thuyền cá tôm tấp nập
Nghe râm ran tiếng Quảng ngọt ngào
Quê hương tôi yêu dấu biết bao
Những luỹ tre, bóng cau, ruộng lúa
Những luống rau, bí bầu, đậu đủa…
Mang màu xanh thương lắm sông Trà
Sông quê hương, trìu mến hiền hoà
Nơi có cá thài bai, con don, con bống
Vừa đặc sản quê hương, vừa là nguồn sống
Cho người dân chân lấm tay bùn
Dẫu những khi chớp bể mưa nguồn
Dòng sông vẫn êm đềm dào dạt
Vẫn trong xanh vẫn vàng bờ cát
Vẫn lung linh núi Ấn trên dòng
Từ đầu xuân cho tận cuối đông
Trôi lững lờ thân thương mời gọi
Mãi tha thiết bao điều muốn nói
Hãy về thăm Cổ Luỹ Cô Thôn
Một địa danh thơ mộng hút hồn
Nơi cửa sông vặn mình ra biển
Khắp đất trời nguồn thơ hiển hiện
Có nơi nào sánh với Trà Giang
Dĩ vãng thôi! Hiện thực hoang mang
Qua tháng năm đã nhiều thay đổi
Đập Thạch Nham ngăn dòng làm thuỷ lợi
Lòng sông lên thảm cỏ xanh rờn
Trà Giang giờ thành suối chẳng hơn
Bọn cát tặc xới đào nham nhở
Còn đâu màu xanh xưa một thuở
Chẳng còn đâu bóng nước yêu thương
Đoạn cuối dòng sông đang có công trường
Nghe nói là đập dâng, đập tràn gì đó
Hình ảnh xưa bây giờ mờ mờ tỏ tỏ
Luyến tiếc một thời thơ mộng êm đềm
Nỗi nhớ Trà Giang giờ lại nhân thêm
Bởi nhớ người xưa mỗi chiều chung bước
Nhớ lại câu thơ em tặng anh ngày trước
Cái ngày mà mình phải chia xa:
– Em về em tắm sông trà
Cho da em trắng để mà anh yêu
15/8/2020
Tú Sụn