Ảnh: Sưu tầm
Đời người nhiều khúc trải qua
Như sông về biển như hoa có mùa
Thanh xuân gấm lụa thêu thùa
Uyên ương mãn nguyện, dư thừa niềm vui
Ngờ đâu duyên phận chia phôi
Tuổi già cay đắng ngậm ngùi hẩm hiu
Mỏng như ánh nắng cuối chiều
Mềm như bóng sậy liêu xiêu đông hàn
Đò không bến, miếu bỏ hoang
Tượng thờ mãi vẫn vô vàn linh thiêng
Khóc thương thổ lộ niềm riêng
Vẫn không nguôi được ưu phiền bấy lâu
Cuối đời vương phải lệ sầu
Tà dương giông tố còn đâu ánh hồng
Đêm trường hiu quạnh cô phòng
Ngày dài đơn lẻ trời không là trời
Mịt mùng bóng ấy xa khơi
Lặng câm di ảnh một thời líu lo
Hết rồi thành đất thành tro
Xa rồi vạn dặm mong chờ bặt tăm
Vuông tròn dĩ vãng xa xăm
Bình sinh chưa trọn trăm năm như người
Lẽ nào mãi bặt nét cười
Lẽ nào khô cạn nét tươi của đời
Lẽ nào mãi phải chơi vơi
Lẽ nào cô độc rã rời một thân
Chắc rằng miệng lưỡi thế nhân
Trao câu đàm tiếu trao vần thị phi
Biết làm sao biết nói chi
Tự thân lo liệu những gì mai đây
Tuổi già như trái chín cây
Sớm mưa chiều nắng vui vầy sao không?
Đó là hy vọng ước mong
Có người bầu bạn nỗi lòng cùng chia
Vong linh người đã xa lìa
Ngậm cười chín suối sẻ chia nỗi niềm
Cuộc đời bảy nổi ba chìm
Sống vui sống khoẻ cần tìm lối ra
Tìm cho cuộc sống chan hoà
Con tim nhân hậu, mái nhà ước ao
Về già có bạn tâm giao
Sớm hôm nương tựa ngọt ngào tình thâm
20/10/2020
Tú Sụn