Ảnh: Sưu tầm
NỖI BUỒN THÁNG BẢY
Chiến tranh lịm tắt lâu rồi
Chỉ còn lại mãi trên đời niềm đau
Trời xanh xanh ngắt một màu
Mộ trùng trùng điệp, thẳm sâu căm hờn
Đứa còn trên dãy Trường Sơn
Đứa ngoài ngọn sóng dập dờn hồn oan
Đứa lầu ngà ngọc cao sang
Đứa điêu linh mãi ôm trang sử hồng
Một trời nghịch cảnh đau lòng
Xanh cỏ, đỏ ngực bất công một đời
Hỏi ai? Bất lực chơi vơi
Vì đâu cơ sự, thơm-hôi cùng loài
Khói bom ngày ấy còn cay
Máu giặc thời đó còn say tới giờ
Trắng đen lẫn lộn mập mờ
Ngọt chua còn mãi lập lờ chưa phân
Gọi là vì nước vì dân
Cùng chung chí hướng xả thân, quên mình
Mà sao đứa trọng, đứa khinh
Vì đâu mà mất cái tình ngày xưa
Đứa thì kẻ rước xe đưa
Đứa nằm nghĩa địa sớm trưa nghẹn lòng
Đứa còn khổ cực long đong
Kêu trời, kêu mãi cũng không ơi hời
Đau này cùng kiệt đầy vơi
Tủi này ngậm mãi cả đời này chăng
Niềm kiêu hãnh nó bảo rằng
Thôi đi, ráng chịu, công bằng đâu ra
Tháng bảy trời nắng cháy da
Thằng què, thằng mục lại là thằng thua
Vinh hoa kẻ bán người mua
Máu xương rẻ mạt bốn mùa bơ vơ
Để đây tô thắm màu cờ
Dù ai bỏ mặc chẳng thờ vẫn thiêng
Mấy lời bày tỏ niềm riêng
Mong sao trút được ưu phiền bấy lâu
8/7/2021
Tú Sụn