Ảnh: Luxi Tèi
Vẫn sợ nhất nắng chiều vội tắt
Bóng xa mờ dõi mắt vô hồn
Và sợ nhất sương mù dày đặc
Không lối mòn trông ngóng hoàng hôn
Ánh le lói cuối ngàn dần khuất
Thừa áng mây ráng đỏ u buồn
Giữa mơ màng có điều rất thực
Sương lững lờ chợt rã rơi tuông
Bao nỗi sợ hoàng hôn là thật
Riêng nỗi niềm giờ bỗng hư không
Trong đau đớn giữa còn và mất
Vùi cuộc đời sâu tận đêm đông…
5/4/2018
Tú Sụn