Ảnh: Sưu tầm
Ngẫm lại thời xa xưa phong kiến
Có chức quan là có bạc tiền
Khoe khoang cốt ta là quan hợm
Sống thượng lưu nhờ có uy quyền
Giàu lên từ sưu cao thuế nặng
Sang lên từ bòn rút, thu tô
Dân nô lệ một đời cơ cực
Quan có quyền tiền trảm hậu hô
Đúng là một chế độ thối nát
Bao máu xương đổi lấy ngày nay
Một chế độ công bằng dân chủ
Mỗi người dân có ruộng để cày
Niềm vui sướng trong lòng khôn tả
Đời tự do quên lãng xích xiềng
Vun hạnh phúc dưới cờ của Đảng
Có cuộc đời no ấm bình yên
Trong dòng chảy thuận chiều, êm ả
Xuất hiện ra chướng ngại bất thần
Đó là loài quan tham quan hợm
Chúng tung hoành hại nước, mọt dân
Trăm thủ đoạn không từ, không nể
Vạn âm mưu kết nhóm, kết bè
Lo vơ vét miễn sao đầy túi
Dân kêu trời chúng chẳng thèm nghe
Có biệt phủ, siêu xe trăm tỷ
Để khoe khoang là đã hơn người
Chúng công khai, xem thường pháp luật
Đúng là loài quan hợm mười mươi
Đã làm quan mà dân khinh ghét
Nhục tột cùng chứ hợm làm chi
Quá ấu trĩ cho nên không tỉnh
Chết đến nơi, giàu có làm gì
Đồ ăn vụng không biết chùi mép
Hô oang oang ông núp bụi này
Khi pháp luật còng tay, sờ gáy
Thì chúng mày mới hết cơn say
Hỡi quan hợm hãy ra đầu thú
Đem cơ ngơi, tài sản sung công
Để được xét “lấy công chuộc tội”
Đó là điều dân ước, dân trông…
21/5/2018
Tú Sụn