HAI ĐỨA BÉ

Ảnh: Sưu tầm


Ngày kẻ địch đánh bom miền Bắc
Có những vùng bom giặc đốt thiêu
Cửa nhà tan nát, tiêu điều
Dân lành vô tội sớm chiều gian nan
Có một cảnh tại làng xứ Lạng
Một gia đình bom đạn xéo dày
Mịt mù nhà cửa khói bay
Mẹ cha chết hết thương thay cuộc đời
Còn lại chỉ hai người con trẻ
Đứa trai thời lên bảy tuổi đầu
Bé Lan em gái sinh sau
Mồ côi cha mẹ ôi đau đớn lòng
Vì thương xót cùng dòng máu đỏ
Lứa tuổi thơ bé nhỏ biết gì
Nhân từ bác ái khắc ghi
Bà con cô bác tiếc gì sớm hôm
Xây dựng lại một ngôi nhà mới
Có vườn rau bên lối ra vào
Cuộc đời tình cảm khát khao
Anh em chung sống xiết bao yên lành
Thiên nhiên đẹp cũng dành ưu đãi
Cảnh quê hương một dãi lụa màu
Núi non làng xóm liền nhau
Sông hồ đồng ruộng lên màu tương lai
Từng nương sắn chạy dài trùng điệp
Ruộng ngô vàng làm đẹp nông trường
Mọi người đoàn kết yêu thương
Sớm chiều lên rẫy xuống nương ra đồng
Hai đứa bé đồng lòng vui vẻ
Với bà con già trẻ láng giềng
Cuộc đời tươi đẹp bình yên
Hằng ngày cắp sách đến trường học chăm
Lòng mơ ước bao năm vẫn tỏ
Nhiều bạn bè lớn nhỏ xa gần
Thường xuyên thăm hỏi ân cần
Tiếc thương cho Hải đôi chân tật nguyền
Một cuộc sống nối liền đôi nạng
Chống lêu khêu cùng bạn học hành
Ước mơ học tập thành danh
Quyết tâm phấn đấu khó khăn không lùi
Tuổi trẻ đã nếm mùi cay đắng
Dù tật nguyền mưa nắng nào cam
Chiếc cầu qua suối đầu làng
Một hôm đi học kinh hoàng xảy ra
Cầu người khoẻ đi qua cũng khó
Chỉ một mình nào có ai đâu
Trong khi cố gắng qua cầu
Không may trược ngã cơn đau xéo dày
Trong bệnh viện từng ngày điều trị
Cô giáo Tày bè bạn mến thân
Đến thăm an ủi ân cần
Ốm đau đã khỏi vô ngần sướng vui
Trả lại Hải cuộc đời tươi trẻ
Chăm học hành hoạ vẻ say mê
Nghìn tia hy vọng tràn về
Anh em nương tựa giữa quê hương mình
Một cuộc sống hữu tình êm ái
Một mái nhà hai trái tim non
Muôn vàn tình cảm sắt son
Dẫu rằng hai đứa vẫn còn trẻ thơ
Lan cần mẫn chăm lo nhà cửa
Lo cho anh từng bữa cơm ngon
Gái ngoan chăm học chăm làm
Lợn gà vườn tược sớm hôm miệt mài
Lòng vui sướng tháng ngày rạo rực
Bao cô đơn khổ cực đều tan
Tương lai rộng mở huy hoàng
Hoà cùng nhịp sống bản làng yên vui
Thù quân giặc chưa nguôi trong dạ
Sống yên lành chưa thoả lòng người
“Môi se vừa nở nụ cười
Thì răng lại cắn vào môi chưa lành”
Cầu Hữu Nghị rành rành còn đó
Tình anh em nào có còn gì
Bắc Kinh một lũ ngu si
Bày mưu ăn cắp rồi đi la làng
Một buổi sáng kinh hoàng khủng khiếp
Hàng vạn quân liên tiếp lấn sang
Đạn bom gào thét nổ vang
Giết người cướp của xóm làng xác xơ
Như trong một giấc mơ thần thoại
Người dân lành biết chạy về đâu
Gánh gồng lũ lượt cùng nhau
Băng đồng vượt suối kéo mau vào rừng
Lan xếp gọn áo quần vào gánh
Và mang theo khoai sắn ăn đường
Cảnh tình ai thấy cũng thương
Anh em thơ dại biết nương thế nào
Súng đạn vẫn ào ào như bão
Hải tật nguyền lảo đảo trên đường
Nhìn anh đau buốt tận xương
Nhỡ đi nhỡ ở biết đường nào đây
Bọn Trung Quốc bao vây khắp ngã
Tiếng hét hò như đã gần bên
Đi trong lửa đạn làn tên
Hải, Lan vẫn vững lòng bền sắt son
Đưa anh chạy hết con đường đất
Kiệt sức rồi Hải ngất bên đường
Một mình giữa chốn chiến trường
Lan làm sao được trăm nghìn gian nan
Ngay lúc đó có An trở lại
An là người bạn Hải rất thân
Không cần nghĩ ngợi phân vân
Kề vai cõng Hải nhanh chân ven rừng
Lan vừa mệt vừa mừng thoát nạn
Lúc lâm nguy có bạn cứu mình
Ôi sao nặng nghĩa thắm tình
Bạn bè như bóng với hình xưa nay
Lúc hoạn nạn đắng cay chia sẻ
Tình anh em tuổi trẻ mặn nồng
Gian nguy chung sức chung lòng
An đưa Lan, Hải vào trong khe rừng
Đặt Hải xuống vừa mừng vừa mệt
Tảng đá bằng ngồi xệch thở dài
Bổng dưng nhớ đến cái đài
Nảy ra ý nghĩ là quay trở về
Rồi thoáng vụt không hề e ngại
Nhanh chân An quay lại lấy đài
Anh em Lan Hải ở đây
Ào ào giặc đến bao vây truy lùng
Súng đạn nổ đùng đùng lửa cháy
Tình thế này biết chạy về đâu
Ngập ngừng tính toán hồi lâu
Cõng anh chân chạy trên đầu đạn bay
Hai đứa trẻ đắng cay nhiều thế
Phải chăng người hay dế hay giun
Mà luôn phải dủi phải đùn
Để hòng sống sót dưới mùn dưới phân
Trong lửa đạn một thân chèo chống
Chạy tìm đường khuất bóng nương mình
Đường dài kiệt sức bình sinh
Làm sao thoát bọn Bắc Kinh bây giờ
Lan cố chạy đến bờ sông nhỏ
Nước trong veo cây cỏ um tùm
Tưởng rằng thoát khỏi miệng hùm
Ngờ đâu bọn giặc vẫn lùng theo sau
Tên đầu trọc chạy mau đuổi kịp
Mắt trợn trừng vừa thét vừa gào
Than ôi! Giờ biết làm sao
Lưỡi lê sáng quắc dí vào ngực em
Hai đứa bé chân run miệng khóc
Mắt vẫn nhìn đầu trọc, lưỡi lê
Trời ơi một cảnh gớm ghê
Thương hai đứa trẻ mà tê tái lòng
Lùi vài bước ngược dòng nước chảy
Lan ngập ngừng:”cháu hãy còn thơ
Cầu mong ông hãy thương cho
Tật nguyền nhỏ dại nào đâu biết gì”
Thằng đầu trọc không cần suy nghĩ
Cằm bạnh ra như quỷ giết người
Miệng Lan mếu khóc như cười
Như đang thách thức bọn người dã man
Giữa lúc đó tên quan xông đến
Lời nhỏ to như mến trẻ con
Hỏi thăm ra vẻ ân cần
Cháu nay đã khỏi hẳn chân chưa nào
Nghe giọng nói ngọt ngào như mật
Nhìn dáng người như bậc hiền lương
Ngỡ là bọn chúng đoái thương
Mắt Lan rạng rỡ miệng luôn trả lời
Hỏi cặn kẻ thế rồi im lặng
Nhìn chăm chăm và hắn bảo em:

Cõng anh đứng dậy thử xem
Kề vai Lan cõng đứng lên vững vàng
Giữa lúc đó tên quan nhìn trọc
Mắt trợn tròn liếc dọc liếc ngang
Trọc đầu hiểu ý của quan
Lưỡi lê tàn nhẫn xuyên ngang hai người
Quan đắc chí phá cười khả ố
Tên trọc đầu lại cố dúi thêm
Day ngang day dọc nhấc lên
Lưỡi lê như thể mũi tên bắn vào
Xuyên qua tim máu đào lai láng
Hai trẻ thơ loạng choạng ngã nhào
Giữa vùng đất rộng trời cao
Xảy ra một cảnh xiết bao oán hờn
Ôi căm phẫn nghìn lần vạn kiếp
Lũ Bắc Kinh bành trướng giết người
Thù này thù mãi muôn đời
Một phường gian ác có trời nào tha
16/4/1979
Tú Sụn