Ảnh: Sưu tầm
Chẳng hờn, chẳng giận, rất yêu thương
Chẳng hiểu vì sao rẽ đôi đường
Định mệnh an bày hay lỡ ước
Thế mà duyên nhạt bước em vương
Từ đấy đời em chuyển lời ru
Dẫu trong nhung lụa vẫn ngục tù
Tình em hờ hững người chăn gối
Xuân tàn biền biệt, chỉ còn thu
Thu nào chẳng quạnh, chẳng đìu hiu
Chia ly gạt lệ giữa thương yêu
Cho dù dĩ vãng là ngang trái
Góp từng kỷ miệm để nâng niu
Đã mấy thu rồi ôi cố nhân
Hồn em đã chết, chết bao lần
Khi em đọc lại vần thơ cũ
Tự thẳm lòng sâu bỗng trào dâng
Ôn lại ngày xưa nhớ người xưa
Những lần âu yếm dưới chiều mưa
Thế rồi thu chết vùi trong mộng
Mang cả vào đông nửa trăng thừa
Em khóc mình em dưới trăng gầy
Cạn rồi sầu lệ vẫn chưa khuây
Xin anh đừng nỡ lời ai oán
Đừng nữa nhìn em ánh mắt cay
Nếu biết là em vẫn đau buồn
Người ơi lòng có xót xa không
Có lau sầu lệ, vun bờ tóc
Có dỗ dành em, có chạnh lòng
Nếu biết rằng em vẫn ước mơ
Thôi thì hờn giận cứ làm ngơ
Để tim em chết vì anh đó
Tất cả vì anh mãi tôn thờ
Nghìn thu trọn vẹn bóng hình anh
Nghìn thu ôm ấp giấc mộng lành
Nơi tim ghi khắc tình yêu ấy
Để mãi nghìn thu chỉ riêng anh
Lời thu em tỏ hết anh ơi
Âu yếm chiều mưa dĩ vãng rồi
Thương em giữ lại vùng kỷ niệm
Trọn kiếp muôn đời thương nhớ thôi
11/1991
Tú Sụn + Thanh Loan