HEO KHÔNG BIẾT UỐNG CÀ PHÊ (tiếu lâm)

Ảnh: Sưu tầm, minh hoạ


Lính mà! chấp nhận xa nhà
Năm thì mười hoạ gọi là tạt ngang
Vợ mới cưới, nhà bên đàng
Chuyến này đi với bạn vàng, về đêm
Nhà lính chật chội như nêm
Một giường mà phải cố chêm bạn vào
Ri đô căng giữ làm rào
Chật thì chật cứ nằm ào cũng xong
Nữa đêm vợ chẳng cầm lòng
Nhưng chồng nói nhỏ là không làm gì
Thì thầm vợ muốn tí ti
“Bạn anh đi mệt ngủ khì như heo”
Tin vợ nên chồng cứ trèo
Sáng ra hớn hở vợ vèo đi mua
Cà phê, và bún riêu cua
Mời bạn trịnh trọng, bạn đùa mệt ghê
“Chị ơi, tôi không có chê!
Nhưng heo không uống cà phê chị à”
Thì ra! Ốt dột! Thì ra!
Đêm qua lộ cả! Thế là huề luôn!
6/8/2020
Tú Sụn

GỞI BÁC TRỌNG

Ảnh: Sưu tầm


Công lao của bác quý hơn vàng
Đã quyết xây lò đốt bọn gian
Luật có rõ ràng khung án phạt
Xử chưa đúng đủ mức ăn gian
Bộ ngành hối lộ nhiều như kiến
Cả nước quan tham rõ bạt ngàn
Bác cứ giơ cao mà đánh khẽ
Chừng nào diệt hết được quan gian?
31/7/2020
Tú Sụn

GIÂY PHÚT TỘT CÙNG ĐAU THƯƠNG*

Ảnh: Sưu tầm, minh hoạ


Nhớ như in giây phút hãi hùng
Nhìn đồng đội, lòng đau quặn thắt
Đã không may giẫm mìn của giặc
Nát hai chân máu chảy đầm đìa
Thương tích này không thể sẻ chia
Chỉ vội vã ga rô băng bó
Tổ chúng tôi áo quần nhộm đỏ
Màu thiêng liêng, thắm một màu cờ
Sự việc xảy ra quá bất ngờ
Xa quân y xa nơi cấp cứu
Cái chết đã dần dần hiện hữu
Da xanh xao môi mặt tái dần
Vượt đường xa, khó nhọc trăm phần
Suốt cả ngày leo đèo lội suối
Bế trên tay mà lòng thương, tủi
Ước mong sao mau kịp đến nơi
Cố sức mình dù đẫm mồ hôi
Chân không đau mà lòng lửa đốt
Rồi xót xa xảy ra đột ngột
Người đồng đội nhắm mắt xuôi tay
Bầu trời đang sụp đổ giữa ngày
Giông bão bùng, tai vang tiếng sét
Rơi nước mắt trong lòng gào thét
Rồi thẩn thờ trước cuộc chia ly
Giữa phút giây kẻ ở người đi
Lòng trào dâng căm hờn quân giặc
30/7/2020
Tú Sụn
* Một tình huống xảy ra tại mặt trận 579, đồng chí Đặng Văn Mỹ chứng kiến đến giây phút cuối cùng.

BÁC HỒ

Ảnh: Sưu tầm


Bốn bể năm châu kính phục Người
Non sông đất nước nhớ ơn Người
Công lao vĩ đại Người dâng hiến
Đức độ bao la học tập Người
Thống nhất, cơm no, Người thoả nguyện
Hoà bình, áo ấm, khắc ghi Người
Tôn thờ mãi mãi Người là Thánh
Đức thánh thiêng liêng chỉ có Người
29/7/2020
Tú Sụn

NỮ ANH HÙNG VÕ THỊ SÁU

Ảnh: Sưu tầm


Chị đã làm nên những chiến công
Thêu hoa dệt gấm sắc cờ hồng
Đòn thù ác hiểm không hề sợ
Tra tấn xiềng gông vẫn tiến công
Tuổi trẻ hy sinh vì nghĩa lớn
Xuân thì chí khí giữ non sông
Anh hùng bất tử ngàn năm tỏ
Mãi rạng danh dòng máu Lạc Hồng
29/7/2020
Tú Sụn

THƠ VUI ĐỜI LÍNH

Ảnh: Sưu tầm


Đời lính phong trần có đúng không?
Thao trường, trận mạc chẳng sờn lòng
Biên cương, hải đảo triền miên lội
Lính này chắc chắn lính phòng không!

Đời lính thiệt thòi có đúng không?
Năm thì mười hoạ mới thoả mong
Đám quân thường trực trên hai bốn
Lính nào cũng phải lính phòng không!

Đời lính mủi lòng có đúng không?
Dập dìu bông tuyết với bông hồng
Tiếc thay điều lệnh và kỷ luật
Chớ hòng tán tỉnh, lại phòng không!

Đời lính phong tình có đúng không?
Đạo đức, thuỷ chung… đã nằm lòng
Cho dù cách trở triền miên vậy
Vẫn quyết kiên cường lính phòng không!

Đời lính huy hoàng có đúng không?
Lính cậu, lính kiểng, lính long nhong
Cơ quan, bệnh viện ngày tám tiếng
Làm gì có chuyện lính phòng không!
15/5/1980
Tú Sụn

CHUYỆN VỀ HAI NGƯỜI LÍNH

Ảnh: Sưu tầm, để minh hoạ


Hai người lính cùng ngày nhập ngũ
Họ có tên: người Tủi, người Thân
Ra mặt trận gian lao ác liệt
Thương yêu nhau đùm bọc ân cần

Họ dũng cảm kiên cường chiến đấu
Luôn xông pha đánh giặc hăng say
Họ bên nhau trên từng trận địa
Diệt quân thù không kể đêm ngày

Có những trận địch bao vây gắt
Đói nhiều ngày, nước hết từ lâu
Cọng rau rừng chia đôi qua bữa
Khát lại cùng uống nước vũng trâu

Cứ như thế qua từng chiến dịch
Qua vùng miền khốc liệt hoang tàn
Lúc thừa thắng xông lên truy quét
Trước quân thù dũng cảm hiên ngang

Sự sống “ngàn cân treo sợi tóc”
Đời chiến binh trải nghiệm khôn cùng
Giữa sống-chết không cần so tính
Chỉ có tình đồng đội bao dung

Rồi một trận công đồn ác liệt
Thân hy sinh còn Tủi trọng thương
Thân nằm lại chiến trường giá lạnh
Tủi đành về hậu cứ chữa thương

Kể từ đấy xa nhau biền biệt
Tủi sống đời tàn phế không chân
Thân vinh dự trở thành liệt sĩ
Được cộng đồng, tổ quốc tri ân

Thân về nằm nghĩa trang liệt sĩ
Hồn buồn rầu đất nước nhiêu khê
Bao công sức và bao xương máu
Giờ sang trang khó giữ lời thề

Mong đất nước hoà bình thống nhất
Cho dân mình hạnh phúc, ấm no
Đã quét sạch không còn bóng giặc
Sao vẫn còn loại giặc chức to?

Hồn liệt sĩ ngày đêm đau đáu
Giặc ngoại xâm tiêu diệt kiên cường
Giặc nội xâm! hững hờ, nhu nhược
Thấy dân mình khổ nhục mà thương

Là Thân nhưng thân không còn nữa
Còn hồn đau lởn vởn nghĩa trang
Nhìn xã hội tiếc đời trai trẻ
Dù nơi đây sạch đẹp khang trang

Còn với Tủi, trở thành tàn tật
Về sống đời lầm lũi dân đen
Tiền chính sách bấy nhiêu ít ỏi
Không vào đâu nên phải nghèo hèn

Ngước nhìn đời thấy mà thèm khát
Sao người ta biệt thự xe sang
Sao người ta dát vàng, nhung lụa
Còn dân đen cứ mãi lầm than

Làm cách mạng xoá bỏ bóc lột
Cho công bằng, hạnh phúc, văn minh…
Nhưng thứ ấy tìm đâu không thấy
Chỉ đem về danh hiệu thương binh

Thương binh thật, hữu danh vô thực
Với thân tàn, sức kiệt, vô phương
Quyết làm ăn, lại không vốn liếng
Sống dật dờ, thảm hại mà thương

Cứ mỗi lần nhớ về đồng đội
Ra nghĩa trang ôn lại… những lần
Nơi vắng vẻ đìu hiu lạnh lẽo
Gặm nhấm buồn, hai đứa Tủi, Thân
28/7/2020
Tú Sụn

ANH HÙNG NGUYỄN VĂN TRỖI

Ảnh: Sưu tầm


Là dân đất nước Việt hào hùng
Khí phách cương cường bởi hiếu, trung*
Đứng trước quân thù luôn bất khuất
Kề bên họng súng vẫn kiên trung
Vang lời đanh thép khinh khi giặc
Lớn tiếng hùng hồn trọng thuỷ chung
Khí chất anh hùng là thế đấy
Muôn đời anh Trỗi, mãi tôn sùng
27/7/2020
Tú Sụn
* Hiếu, trung: là hai trong bốn đức tính cao quý của con người.

CĂM HỜN

Ảnh: Đồng đội


Mười bốn tháng ba năm tám tám
Giặc Tàu nuốt sạch “tốt” sạch “vàng”
Chúng mưu đồ rắp tâm thảm sát
Cướp Gạc Ma, khốn nạn, hung tàn

Chúng xâm phạm chủ quyền trắng trợn
Vũ khí tấn công, pháo tầm xa
Chúng ngang nhiên đem ra sử dụng
Đoạt mạng sáu tư chiến sĩ ta

Bất chấp luôn thông lệ quốc tế
Ngăn cản tàu cứu hộ nạn nhân
Căm hờn này muôn đời sâu sắc
Lũ tham tàn, bành trướng vong thân

Chính đây là một vụ thảm sát
Lính công binh không thể đối đầu
Lấy màu máu ra mà chiến đấu
Cho mai sau con cháu hiểu sâu

Máu chiến sĩ đỏ tươi ngọn sóng
Nơi đất liền nước mắt thành dòng
Thù cướp nước âm thầm cay đắng
Chữ vàng, bốn tốt, phải đành lòng

Giờ Gạc Ma đất ta địch ở
Ngậm căm hờn chưa thể đấu tranh
Hãy đợi đấy! Bọn quân xâm lược
Sẽ có ngày phải trả máu tanh
8/7/2020
Tú Sụn
P/s: Viết nhân ngày đến thăm khu tưởng niệm chiến sĩ Gạc Ma ở Cam Lâm, Khánh Hoà.

CẢM NHẬN VỀ NGÀY 27/7

Ảnh: Sưu tầm


Hằng năm cứ đến vào những ngày này
Trong lòng trào dâng lên niềm thương tiếc
Hình ảnh các anh trở thành bất diệt
Ở những con người còn có lương tri
Đối với các anh, tôn kính yêu vì
Và mắc nợ đến muôn đời mãi mãi
Máu xương, mồ hôi chiến trường bỏ lại
Để có ngày đất nước như hôm nay
Cả hai miền chung một sắc cờ bay
Thu non nước đã đưa về một mối
Kết thúc chiến tranh, hoàn toàn thắng lợi
Trang sử hào hùng tô đẹp non sông
Những người chiến binh là những bông hồng
Riêng các anh thành thương binh liệt sĩ
Đất nước ta từ nay thêm hùng vĩ
Dân tộc ta thêm ý chí quật cường
Việt Nam ta một đất nước phi thường
Trăm trận chiến đều là trăm trận thắng
Có một điều, đối với người may mắn
Không hy sinh, không thương tích lần nào
Nhưng chiến trường sinh tử đã ra vào
Gian lao, sốt rét rừng nhiều di chứng
Giá lạnh, nóng hầm, thiếu ăn, chịu đựng
Không thương binh nhưng sức khoẻ suy tàn
Nếm mật nằm gai gian khổ vô vàng
Đó là những người hùng của dân tộc
Cống hiến công lao, dù không mưa móc
Nhưng chớ lãng quên thành kẻ tủi thân
Hầu hết giờ đây trở lại làm dân
Sống lam lũ, bị đè đầu cưỡi cổ
Thực tế vậy, rất nhiều người cực khổ
Ước mong rằng Chính phủ chút quan tâm
Cảm nhận này là chính xác, không nhầm
Cần đạt được để niềm tin tồn tại
25/7/2020
Tú Sụn